Trái tim yêu thương và dũng cảm của chiến binh K máu 12 tuổi
Lý Thị Thu Hoài (quê ở Tuyên Quang) là một cô bé thông minh, học giỏi và luôn đạt được thành tích xuất sắc trong nhiều năm liền. Nhưng đầu năm 2022, căn bệnh ung thư máu bất ngờ ập đến khiến Hoài phải rời xa trường học, bắt đầu hành trình điều trị tại Viện Huyết học – Truyền máu TW.
Những ngày đầu nhập viện, cô bé có trái tim nhạy cảm và đầy tình yêu thương ấy đã dần hiểu mình bị bệnh gì khi nhận thấy nỗi lo âu trên gương mặt bố mẹ. Mặc dù hoang mang, sợ hãi nhưng em đã vờ như mình không biết để bố mẹ trấn tĩnh hơn.
Bên trong cô bé mới 12 tuổi đã diễn không biết bao nhiêu cuộc đấu tranh nội tâm để vượt qua nỗi mặc cảm mình là một gánh nặng, là người gây ra rắc rối và vất vả cho bố mẹ. Em cũng đã nỗ lực hết sức mình và từng bước chiến thắng nỗi sợ hãi khi phải chọc tủy, truyền hóa chất… trong quá trình điều trị.
Mời các bạn đọc những dòng tâm sự dưới đây của Lý Thị Thu Hoài để thấy em đã trở nên mạnh mẽ, can đảm như thế nào trước ung thư:
Từ khi 12 tuổi, con đã bị ung thư máu. Đó có thể gọi là cú sốc đầu đời của con. Từ đó, cuộc sống của con và cả gia đình con đã thay đổi rất nhiều.
Trước khi bị ốm, con đã học rất giỏi, đạt được nhiều thành tích xuất sắc. Con luôn chăm chỉ, chuyên cần học tập và hay tham gia các cuộc thi mà trường tổ chức.
Nhưng tới tháng 02/2022, khi con đang học lớp 6, con cảm thấy mệt, chóng mặt, đau đầu, buồn nôn và chảy máu cam. Rồi một ngày vẫn như bao ngày khác, con ngồi trong phòng làm bài, đột nhiên con không nhìn thấy gì, mọi thứ xung quanh đều xoay tròn và mờ đi.
Con được bố mẹ đưa đi nhiều bệnh viện để khám và phải chọc tủy. Khi ngồi chờ trước phòng chọc tủy, con rất lo sợ và đã khóc. Mẹ đã an ủi con, giúp con đỡ sợ hơn một chút. Khi vào chọc tủy, vừa nằm xuống một lúc, con chưa cảm thấy đau gì cả, các bác sĩ đã bảo là xong rồi. Con rất vui vì chọc tủy không đau như con tưởng tượng.
Mấy ngày sau, bố mẹ nhận được kết quả chọc tủy của con. Khi nghe tin con bị ung thư máu, con biết là bố mẹ rất buồn. Cảm giác đó chỉ những người làm cha, làm mẹ mới hiểu được, khi đứa con mang thai chín tháng mười ngày, vất vả nuôi lớn, dành bao tình yêu thương mà lại ốm như vậy. Đó cũng là cảm giác, bầu trời bỗng trở nên tối tăm, u ám, như tảng băng tan giữa mùa đông lạnh giá.
Con không biết làm gì để an ủi bố mẹ nên đã tỏ ra như không hề biết mình bị bệnh để bố mẹ trấn tĩnh hơn. Con đã nghĩ mình là một gánh nặng, mình chỉ biết đem lại rắc rối cho người khác.
Nhưng câu nói của bố: “Có bố mẹ ở đây, chắc chắn sẽ vượt qua thôi” đã thay đổi suy nghĩ của con. Con không phải là gánh nặng, cũng không phải là người gây ra rắc rối mà là người cần phải cố gắng và kiên cường, con phải mạnh mẽ hơn để bố mẹ yên tâm về con.
Có rất nhiều nỗi sợ mà con gặp ở Viện như: tiêm tủy, chọc tủy, lấy máu… Nhưng nhờ có bố mẹ, nhờ các y bác sĩ rất tâm lý, luôn làm cho con cười, con đã dần chiến thắng những nỗi sợ đó.
Nhiều lúc con buồn và ngồi nghĩ: Tại sao con lại đến với thế giới này? Vì sao con không được bình thường, khỏe mạnh, giỏi giang, xinh đẹp như bao người khác? Tại sao bố mẹ đã cực khổ nuôi con lớn mà con lại làm cho bố mẹ phải lo lắng và vất vả như vậy? Bố mẹ còn phải đi vay mượn tiền để cho con đi viện…
Có hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu con. Nhưng khi bố mẹ nói: “Chỉ cần con luôn khỏe mạnh thì vất vả ra sao cũng được. Bố mẹ sẵn sàng hy sinh vì con”, con đã nghĩ khác. Nếu không thể khỏe mạnh như người khác thì con có thể ốm thay bố mẹ, để bố mẹ luôn mạnh khỏe.
Con cũng biết, bố mẹ luôn sẵn sàng gánh vác thay cho con, bị bệnh thay con. Vậy nên con phải ăn thật nhiều, chuyên tâm chữa bệnh để được ở bên bố mẹ nhiều hơn.
Từ khi bị bệnh, con nhận ra sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe là thứ không gì có thể đánh đổi được. Con tự nói với mình: “Không nên buồn và lo lắng, chúng ta chỉ cần nỗ lực, kiên trì, mạnh mẽ, rồi sẽ khác thôi. Hãy suy nghĩ lạc quan lên nhé! Những việc còn lại thì hãy để bác sĩ lo, chúng ta chỉ cần làm theo là sẽ không đau và cũng sẽ không sợ nữa!”.
Khi bị ốm, con nghĩ sẽ rất buồn và không có ai chơi cùng, nhưng ở Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương có các cô ở Phòng Công tác xã hội, các cô giáo, anh chị tình nguyện viên… Các cô chú, anh chị hay tổ chức các lớp học, trò chơi ở thư viện. Các dịp lễ như 20/11, Giáng sinh… các cô chú sẽ tập văn nghệ cho chúng con biểu diễn.
Con không có cảm giác cô đơn hay buồn phiền nữa. Con cảm thấy ở Viện có rất nhiều niềm vui và cảm động trước sự quan tâm của các cô chú, anh chị khi ở bên chúng con, lúc dạy học cho chúng con.
Con còn được biết thêm về các chế độ dinh dưỡng, cách giữ vệ sinh… Điều cần nhất với bệnh ung thư máu đó là ăn uống đủ chất, hợp tác với các bác sĩ để chữa bệnh, suy nghĩ tích cực, vô tư, yêu đời, ngủ nghỉ đúng giờ giấc, không ăn những đồ ăn có hại cho sức khỏe.
Con cảm ơn các y bác sĩ đã luôn tận tâm chăm sóc và dành những điều tốt nhất có thể cho chúng con. Con chúc các bác luôn mạnh khỏe, hạnh phúc bên gia đình và con mong các y bác sĩ sẽ luôn thất nghiệp để không ai là bệnh nhân của các bác nữa.
Con cảm ơn bố mẹ đã luôn hy sinh vì con, con cảm ơn các cô giáo đã luôn bồi đắp thêm kiến thức cho con khi ở Viện.
Bây giờ, con chỉ mong ước một điều mà con nghĩ ai cũng sẽ mong muốn đó là mau khỏe, hết bệnh để được trở thành người bình thường và về đi học cùng các bạn ở trường.
Sẽ không có gì là không thể vượt qua, không có gì phải sợ! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua căn bệnh ung thư máu này! Hãy cố gắng lên nhé!
NIHBT