Ân tình ấy
Đối với những người bệnh như bác Trần Thị Thanh Liêm, các bác sỹ, điều dưỡng là vầng hồng sưới ấm tim tôi” mỗi khi bình minh đến. Và đó là những “Ân tình ngàn lời không nói hết…”
Ân tình ấy
Bệnh dù là nặng nhưng mình phải gắng
Bởi cuộc đời còn nặng nghĩa biết bao…
Ai đã cho tôi những giọt máu đào?
Những yêu thương khát khao nồng cháy…
Tôi nhớ lắm những ngày đầu vào viện
Đau đớn triền miên, nhức nhối thân mình
Bệnh viện đã tận tình cứu chữa cho tôi
Tôi mắc nợ em, người thầy thuốc:
Yêu bệnh nhân bằng cả trái tim mình
Mỗi bình minh khi em xuất hiện
Như một vầng hồng sưới ấm tim tôi
Em là nàng tiên áo trắng tinh khôi
Mỗi mũi thuốc em truyền vào đôi tay gầy guộc
Nối lại vòng đời… sự sống lại hồi sinh…
Em đã xoa dịu trong tôi nỗi đau đớn cực hình
Ân tình ấy ngàn lời không nói hết…
Rồi một ngày mai tôi rời xa bệnh viện
Niềm yêu thương lại dậy sóng trong lòng
Tôi mong được là mây bay về phía viện
Soi bóng bên em: Người thầy thuốc “Mẹ hiền”
Bác Trần Thị Thanh Liêm đã từng là giáo viên dạy văn tại trường THCS Hòa Hiếu I, thị xã Thái Hòa, Nghệ An nay đã nghỉ hưu. Bác đã có nhiều năm điều trị căn bệnh đa u tủy xương và ghép Tế bào gốc tại Viện Huyết học – Truyền máu TW. Trong thời gian này bác đã viết tập thơ: “Thơ viết ở viện”. Mở đầu tập thơ, tác giả có viết:
“Nằm trong viện với bốn bức tường, với “nỗi đau và cái chết”, tâm hồn và tình cảm của tôi luôn hướng ra ngoài… Hướng về quê hương xứ sở, hướng về bố mẹ, anh chị em, con cái, bạn bè… hướng về tất cả những gì thân yêu nhất. Tôi gửi gắm lòng mình qua tập thơ và nó sẽ là sản phẩm tinh thần để lại cho con cháu. Là lời tri ân đối với bệnh viện và các thầy thuốc đã hết lòng chữa bệnh cho tôi. Cũng là niềm chia sẻ đối với bạn bè và mọi người đã thương yêu và đồng cảm với tôi.”
BBT